Tuesday, September 16, 2008

Người bán cam

Người bán cam

Hắn chỉ là một người đàn ông như bao nhiêu người khác mà tôi gặp trên đường phố Los Angeles. Không trẻ, da sẫm màu, để ria mép, mặc quần jean xanh và áo pull rẻ tiền, bên cạnh là một xe đẩy bán hàng đựng đầy những túi cam, hắn đang đứng ở góc phố cầm một túi cam. Tướng hắn trông thon gầy nhưng không phải là yếu ớt. Bạn có thể thấy những múi cơ trên tay hắn vì cầm túi cam suốt ngày dài. Nếu bạn dừng xe lại, hắn sẽ chạy quanh bạn và nói một vài từ tiếng Anh mà hắn biết được. “Năm đô la” là giá mỗi túi. Bạn có thể trả giá, và có lẽ là nên như thế, vì thứ cam vào túi sẵn mà những người này bán thường không ngon lắm, nhưng riêng gã bán cam này thì khác hẳn. Bởi một điều, góc đường hắn đứng bán cũng là góc tòa nhà văn phòng nơi tôi làm việc. Một vấn đề khác nữa là hắn bán cam ngon, nhưng rẻ cùng giá với loại cam bỏ sẵn vào bao bì, và sẽ bán lẻ 15 xu mỗi quả nếu có ai đó muốn tìm một ít dùng cho bữa trưa. Nhưng tất cả cam hắn bán đều là cam tươi ngon, bạn có thể thấy hắn mở bao, thay những quả cam héo dập bằng những quả cam mọng nước. Vậy là sau một hoặc hai lần dừng lại mặc cả thì bạn trả 5 đô la một cách vui vẻ. Tôi cũng làm như vậy qua nhiều tháng, và chưa từng thấy một quả dập hay xanh non nào trong túi cam của mình mua về.
Sau 6 giờ, đã hết khách, hắn đẩy xe đi và rồi sáng hôm sau bạn lại nhìn thấy hắn trở lại. Tôi nghĩ rằng hắn đẩy xe kéo này đến chỗ xe tải đậu, sau đó đánh xe về nhà, nếu như tôi không tình cờ đến một căn hộ không xa nơi làm việc của tôi.
Một tối tôi bận lao đầu vào một đề án nên làm việc trễ hơn thường lệ, khi tôi đi bộ qua ba dãy phố để về nhà thì lúc ấy đã gần 9 giờ tối. Tôi chợt thấy một xe đẩy cam ở một con hẻm gần nhà tôi. lúc ấy tôi nghĩ rằng tôi chắc là tìm được chỗ hắn đậu xe khi hắn về nhà. Tôi bước đến định lấy một hoặc hai túi cam và để lại tiền trên xe đẩy cho hắn. Mãi khi tôi đến gần chiếc xe đẩy, nhìn đống cam trong ánh sáng tù mù ban đêm, thì tôi bỗng thấy một bóng người di chuyển giữa các thùng giấy và người bán cam hiện ra sừng sững trước mặt tôi.

Hắn đã nhận ra tôi : “Chào ông”.
“Xin lỗi” tôi ngỏ lời xin lỗi, chìa cho hắn xem tay tôi đang cầm tờ bạc, “tôi muốn mua ít cam”.
“Được chứ” hắn đáp, vừa dụi cặp mắt đang còn ngáy ngủ. Tôi chợt hiểu tôi đã thấy “căn nhà” duy nhất mà hắn có.
Hắn ngáp, rồi cười : “Hai mươi lăm xu mỗi quả, thưa ông”.
Tôi chọn 4 quả cam và trao cho hắn 1 đô la, hắn nhét tờ giấy bạc vào túi quần.
“Anh không có nhà sao ?”, tôi hỏi hắn. (ND : tác giả dùng từ “home” với nghĩa là nhà, nhưng cũng có nghĩa là gia đình).
“Ồ có chứ”, hắn đáp.
“Ở đâu ?”
“Guatemala.” hắn đáp, “tôi làm ở đây và gửi tiền về cho họ. Một ngày nào đó, tôi sẽ đưa họ đến đây.”
“Ồ….” tôi nói, “À này, anh nhìn xem, tôi sống ở ngay đây này.” tôi chỉ hướng nhà tôi cho hắn thấy “Anh có muốn vào nhà tắm rửa chứ ?” Tôi không thể chịu nổi với ý nghĩ về người đàn ông này, một người đáng kính đàng hoàng lại ngủ ở vỉa hè khi mà tất cả mọi việc anh ta làm đều vì gia đình anh ở tận Guatemala. Ngoài ra, lúc này người hắn cũng hôi hám khó ngữi.
“Okay”, hắn lại cười, “tốt lắm”. Ngay sau đó hắn kể là mỗi sáng hắn tắm tại một họng nước dùng tưới vườn ở một nhà gần đó, giặt giũ quần áo rồi máng vào một chỗ kín để hong khô. Hắn chỉ có hai bộ quần áo, một bộ đang mặc và bộ kia thì giặt và phơi khô, cố giữ cho người sạch sẽ.
Hắn đẩy xe cam đi độ nửa dãy phố thì đến căn hộ tôi ở. Tôi giúp hắn đẩy chiếc xe vào lối ra vào phòng khách, để yên vị ở bên trái cánh cửa ra vào, chỗ này thì tường trống, rộng rãi không vướng lối ra vào. Hắn nhìn quanh và nói : “Đẹp chứ nhỉ !”.
“Cũng tạm thôi” tôi đáp.
Tôi đủ khả năng tài chánh, nhưng vẫn ở căn hộ dành cho người độc thân, chỉ có một cái giường sát tường đằng kia, một gian bếp ngay sau đó, và mọi thứ tiện nghi khác. Nhưng đối với hắn, chỗ ở này vẫn còn quá sang.
“Nhà tắm ở đây”, tôi chỉ lối. Hắn bước vào và đóng cửa. Sau đó thì cửa phòng lại mở, hắn vứt quần áo hắn mặc ra sàn gạch trước cửa phòng tắm thành đống. Nhìn bên ngoài thì có vẻ hắn không muốn mang quần áo vào phòng tắm. Tôi nhìn vào đống quần áo ấy, một chiếc quần lót tả tơi nằm trên cùng, tôi liếm môi. Tôi nghe hắn bắt đầu mở nước, sau đó là tiếng thét đau đớn “A… a… a…”. Tôi chạy vào và thấy hắn đang đứng dưới vòi sen, tấm rèm che mở toang, hai tay hắn đang giơ cao cố che chắn dòng nước xối xuống. Hơi nước bốc lên ngùn ngụt như thế thì tôi đoán ngay hắn mở nhầm vòi nước nóng. Tôi với tới mở vòi nước lạnh bên cạnh. “Cảm ơn anh”, hắn lại bước vào vùng nước từ trên dội xuống. Hắn cũng không kéo rèm che lại, còn tôi thì đứng đó ngó hắn chà xát người hắn. Người hắn quả nhiều lông, một lớp dày phủ trên tay, ngực và hai chân. Cặc hắn nói đúng nghĩa là thun lại, rúc sâu trong đám lông háng dày đặc. Tôi không thể nhìn nhiều thứ được vì tôi mãi nhìn cặc hắn mà không che dấu ham muốn. Tôi nghĩ hắn không còn là trai tân nữa. Cuối cùng tôi đành thôi và ngẫng lên, thấy hắn đang nhìn tôi tươi cười “Anh muốn tắm không ?”, hắn hỏi. Hắn dùng cử chỉ diễn đạt và tôi nhận ra rằng hắn muốn tắm chung với tôi.
“Ừ, thế cũng được”, tôi nói và đi ra ngoài. Tôi biết rằng nếu tôi từ chối thì đó là một việc làm ngu xuẩn. Nhưng tôi lại không chắc rằng điệu bộ hắn thật lòng mời mọc hoặc chỉ là một cách xả giao không tỏ vẻ khó chịu khi có người tắm chung. Vì thế, tôi đành kéo rèm che cho hắn, đi ra ngoài phòng và để hắn tắm một mình.
Được khoảng mười phút thì hắn bước ra, chỉ độc một chiếc khăn tắm quấn ngang thắt lưng. “Đến lượt anh rồi đấy”, hắn nói.
“Cám ơn, nhưng tôi thường tắm sáng cơ”, tôi đáp.
“Okay.” Hắn khom người lấy quần áo và tôi hiểu rằng hắn sắp mặc quần áo vào rồi đi.
“Ư… anh không cần đi vội”, tôi nói.
“Hả ?”, hắn nhìn tôi chừng như nghe chưa rõ.
“Coi nào, tên anh là gì ?”, tôi hỏi.
“Jesus.” hắn nói và phát âm chậm lại : “Hay-soos.”
“Jesus, anh ngủ ở đây không được sao ?” tôi đề nghị. “Ở đây tốt hơn là ngoài vỉa hè”.
Hắn đáp : “Tôi không có tiền”.
“Anh không cần lo lắng gì về tiền nong”, tôi nói, “Anh cứ ở đây, chúng ta sẽ sắp xếp lại vài thứ để anh có chỗ ngủ và để đồ đạc, được không ?”. Tôi học được điều này từ một mụ dẻo mồm mà tôi làm việc chung, để Jesus không thể từ chối đề nghị nhân đạo của tôi. Nếu cho hắn tiền, quần áo, thức ăn thì hắn từ chối ngay. Hắn sẽ cân nhắc việc trả nợ cho những thứ đó.
“Okay”, hắn đáp, có vẻ như là hắn cũng muốn theo đề nghị của tôi. “Cám ơn anh”, hắn nói và dợm bước tới giường, cởi luôn chiếc khăn tắm, chuồi vào giường ngủ - hoàn toàn trần truồng.
Tôi định bụng sẽ mang một cái giường gỗ hẹp cho hắn trên sàn nhà ! Nhưng dù sao giường của tôi cũng rộng chỗ. Có thể thấy được gia cảnh hắn không khá giả gì, và ở trong một gia đình nghèo khó, ngủ chung giường với nhau là chuyện bình thường. Hắn chẳng để ý gì đến điều đó cả. Nhưng tôi lại lo sợ rằng tôi sắp nằm kế một gã đàn ông đáng yêu này, trần truồng bên cạnh tôi. Tôi không biết rằng tôi có ngủ nổi hay không !
Vờ như không có chuyện gì, tôi lấy một chiếc xăng quýt và nhấm nháp, sau đó mới chuẩn bị đi ngủ. Tôi cởi quần lót và đang tìm bộ pajama thì nghe Jesus nói “Đừng”.
“Gì vậy ?” tôi nhìn hắn.
Hắn vẫn cứ nhìn tôi : “Đừng mà” hắn lập lại.
“Đừng cái gì mới được ?”
“Cái đó” Hắn trỏ vào bộ quần áo ngủ “tôi sẽ trả cho anh” (ND : người đàn ông với vốn liếng tiếng Anh ít ỏi dùng từ pay để diễn đạt sự trao đổi sòng phẳng việc cho ở nhờ, nhưng người nghe lại hiểu với ý nghĩa là trả tiền)
“Tôi không hiểu” tôi nói.
Hắn cười và giở tấm chăn qua một bên và nằm phơi mình trước mắt tôi. Cặc hắn đang dựng đứng giữa đám lông rậm rạp. Tôi nhìn không chớp mắt như bị thôi miên. Hắn nhoẻn miệng cười và cựa mình. Tôi buộc phải ngẫng nhìn lên. Hắn dùng tay ve vuốt trên ngực rồi vuốt dọc theo cơ thể hắn xuống bên dưới với cử chỉ hết sức khêu gợi.
Hắn hỏi : “Anh thích không ?”
Lúc ở phòng tắm tôi không dám chắc, nhưng bây giờ thì tôi biết chắc mình muốn gì ! “Ừ, cũng thích”.
“Vậy thì đến đây, tôi sẽ trả cho anh” hắn nói.
“Anh định trả tiền cho tôi vì cái gì nào ?”
Hắn tỏ vẻ bực tức : “Không, không phải ! Anh đến đây, anh lấy tôi, cái này là “trả tiền” vì cho tôi ở đây”.
Thế là tôi đã hiểu. Hắn đang gạ bán xác thịt trao đổi cho phòng ở và tiền ăn tháng ! Lúc này trong đầu tôi có rất nhiều điều phải nghĩ. Trước hết, hắn luôn phải trả mọi chi phí cho cái hắn có được. Hoặc là tôi sẽ ở với hắn nếu chấp nhận lời đề nghị này, hoặc là hắn sẽ bỏ đi trở lại con hẻm tồi tàn. Thứ hai, thực tình sự việc này không giống trường hợp tôi đang mua dâm, khi mà tất cả những thứ hắn đạt được là cái mà tôi muốn cho hắn không kèm theo bất kỳ điều kiện nào. Thứ ba, hãy đối diện với thực tế là tôi thích gã bán cam trẻ dễ thương này. Hiện nay tôi không còn trẻ trung nữa, cái thời lăng nhăng tình ái đã qua cùng năm tháng, và hắn là một gã đàn ông sung mãn dễ thương sẵn sàng dâng hiến cho tôi để đánh đổi một chút gì đó để ăn, một nơi để ngủ.
Tôi nói : “Thôi được rồi…”
Tôi cởi quần lót và lên giường cùng hắn. Hắn lẹ làng chuồi người nằm dưới người tôi, hai chân co và giơ cao để quặp chặt ngang hông tôi trong khi tay hắn mò mẫm và sục cặc tôi. Hắn sục mạnh nhưng thật đã, sau đó hắn nhả nước bọt vào tay rồi lại thò xuống dưới vuột cặc tôi cho trơn. Chỉ vài lần như thế, hắn đã làm con cặc tôi trơn ướt và đang định đưa cặc tôi vào lổ đít đang đợi chờ của hắn mà không cần chuẩn bị thêm thứ gì khác, cũng không cần phải mơn trơn gì cả ! Tôi cố hôn hắn, nhưng hắn đẩy mặt tôi sang hướng khác.
Nói cho cùng, đối với hắn thì đây chỉ là một giao dịch thương mại đơn thuần. Thế thôi ! Tôi để cho hắn tự cầm cặc tôi đưa vào lổ đít, đâm vào người hắn. Hắn vẫn còn trinh ! Một cái lổ chưa từng bị đụng chạm hoặc mở ngõ cho ai, đang chờ đợi tôi, hắn nhăn nhó vì đau, thấy thế tôi cố rút ra, nhưng hắn lại giành cầm lấy và đút trở vào cái lổ nhỏ tím hồng ấy.
Hắn dùng nhiều nước bọt hơn để làm trơn và tôi lại thử vào lần nữa. Tuy bị đau đớn vì sự vụng về của mình, nhưng hắn vẫn muốn đút cặc tôi vào mông hắn, cố giữ không cho tôi rời ra, và hắn đang cố hết sức để đón nhận sự hiện hữu của tôi trong người hắn. Sau một lúc, hắn thở phào, “Okay, được rồi. Bây giờ làm đi”.
Tôi bắt đầu đụ cái lổ đít non tơ của hắn, hắn tỏ vẻ sung sướng vì lần đầu được đụ và rên lớn, đối với tôi việc này không quan trọng. Nhưng với hắn, hắn luôn bán những thứ có chất lượng tuyệt hảo. Theo cách suy luận này thì giả sử bạn là người bán dâm, bạn phải bán trọn gói bao gồm cả cách biểu hiện hưởng ứng thích thú. Nhưng tôi nghĩ hắn thích cái cảm giác một khi cặc tôi chọc sâu vào đít hắn. Tôi cam đoan rằng khi tôi đụ thì tôi đã thọt đụng tuyến tiền liệt của hắn. Tôi đụ hắn mỗi lúc một mạnh hơn, cái giường đã lên tiếng “cót két” phản đối vì cái bài tập không bình thường này. Mỗi lần nhấp mông thụt vào là hắn nhăn nhó và rên lớn “A… a… a…”.
Tôi cảm thấy mình sướng dữ rồi và tôi bắt đầu rên la như hắn. Cả hắn cùng tôi nhăn nhó, rên xiết mỗi khi lút cán, thêm vào đó là những âm thanh rời rạc của hắn mà tôi chẳng hiểu : “Ah! Si! Ah! Si! Si!”
Tôi lắp bắp : “Ôi, nó sắp ra rồi đấy !”. Tôi báo động cho hắn biết là cơn khoái cảm của tôi đã đến cực độ. “Ô, ô…!”
“Si! Si! SI-I-I-I-I!” hắn rên như thế cùng lúc với tiếng rên của tôi và điều khiến tôi ngạc nhiên là bụng hắn đã ướt đẫm tinh dịch nhơn nhớt. Lúc ấy lổ đít hắn thít chặc cặc tôi bên trong. Tôi đã ra ngay trong lổ đít và ngã xấp trên người hắn. Cả hai nhớp nháp tinh khí của hắn.
Lát sau, hắn đẩy người tôi qua một bên và lăn vào trong sát tận mép giường “Chúc ngủ ngon”, hắn nói lạnh nhạt mà không cần rào đón gì.
Tôi hơi buồn, nhưng đã được thỏa mãn rồi còn gì. Tôi đành chịu và bỏ qua rồi rơi vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, tôi chìm ngập trong ân ái - để đáp trả cho khoản tiền nhà và ăn uống của hắn. Jesus đồng ý cho tôi làm tình với hắn 3 lần trong tuần. Cứ mỗi tối thứ hai, tư và thứ sáu, tôi lại đụ hắn, lại vọc cặc hắn hoặc hôn hít bất cứ chỗ nào trên cơ thể hắn trừ việc hôn môi và hắn cũng làm như thế với tôi. Hắn rất khoái chơi trong tư thế 69 khi làm tình ban đêm, để tôi có thể thưởng thức món dồi Guatemala ngon lành và hắn có thể bú cặc tôi, nuốt hết từng giọt tinh khí của tôi. Nhưng lúc nào cũng vậy, khi làm tình xong thì mọi việc coi như kết thúc, hắn coi như là hết nợ hôm ấy; sáng sớm hắn thức dậy mua nhiều cam, sau đó mang đến góc đường giành chỗ trước khi có người mới đến chiếm. Đôi khi hắn vì giành chỗ mà đánh nhau ngay tại giao lộ, những cuộc đánh nhau thì tôi chưa từng chứng kiến, nhưng đôi mắt bầm tím hoặc vết cắt, xây xước trên mặt hắn thì tôi cũng ngầm hiểu hắn đã đụng độ.
Sau một năm rưỡi sống như thế, Jesus bảo tôi hắn muốn đưa gia đình đến đây “Chúng ta cần một chỗ rộng rãi hơn”, hắn nói như thế.
“Được rồi” tôi đáp “Chúng ta có thể thuê một chỗ có hai giường ngủ ở cuối hành lang này, dĩ nhiên là đắt hơn một chút”
“Okay”, Jesus cũng đồng ý. Và để đền đáp cho khoản chi phí trả phòng do tôi gánh chịu. Jesus bắt đầu cho tôi hưởng thụ cơ thể sung sức của hắn hàng đêm trừ ngày chủ nhật, “ngày thánh” của hắn. Tôi cảm thấy lần này sự việc có vẻ sòng phẳng.
Gia đình hắn dọn đến, vợ hắn và 4 đứa con, 3 gái và 1 trai. Việc sắp xếp chỗ ngủ cũng đơn giản : vợ hắn và 3 cô con gái ngủ một giường, thằng con trai, lúc ấy đã 12 tuổi, ngủ trên chiếc trường kỹ ở phòng khách, còn Jesus tiếp tục ngủ chung với tôi, nhưng cố nén không để phát ra những âm thanh dâm dật, thỏa mãn. Tuy gia đình hắn lúc đầu không biết tiếng Anh, nhưng phản ứng của vợ con hắn thì quá rõ ràng. Họ biết rõ chồng và cha họ đã trả tiền thuê nhà bằng cách nào. Vợ hắn không thích việc ấy chút nào, và họ thường cãi cọ nhau, nhưng đến khi tôi xuất hiện thì họ vờ như chẳng có việc gì. Nhưng Jesus vẫn ngủ trên giường tôi. Vợ hắn được vào làm ở một nhà hàng. Sau hai năm, họ dọn ra ngoài sống riêng. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Jesus cho phép tôi hôn hắn khi chúng tôi làm tình với nhau, đêm hôm ấy hắn mặc quần áo chỉnh tề và đợi tôi ở một góc tường.
Sau đó, thỉnh thoảng tôi có đến thăm gia đình họ, vui với sự thơ ngây của bọn trẻ. Vợ hắn không trò chuyện với tôi lần nào cả, nhưng các con gái hắn lại chạy ùa đến, gọi tôi là “Tio [nghĩa là Bác] Leonard !” Tôi thường mang kẹo sẵn trong túi dành cho chúng. Con trai Jesus là Luis coi tôi như một người bạn tốt, nó gọi tôi là “Len”, nó thường hay cười cười nói nói với tôi bằng tiếng Anh khá tốt về cuộc đời và những dự tính tương lai của nó. Nó học rất chăm, và có ý định nhập quốc tịch vào lúc nó trưởng thành và có đủ điều kiện.
Lúc ấy tôi như có một gia đình thân thiết, nhưng khi quay trở lại căn hộ độc thân thì tôi không chịu nổi vì quá cô đơn.
Nhưng đến tối qua thì mọi việc thay đổi. Có tiếng gõ cửa và Luis xuất hiện với túi đồ bên mình. “Chào Len !”, nó nói tiếng anh thật chuẩn “Hôm qua con đã tròn 18 tuổi, bác biết rồi đấy”.
“Bác biết chứ”, tôi đồng ý. Tôi đã tham dự sinh nhật của nó và tặng cho nó một cassette đắt giá làm quà. Chiếc cassette này nằm bên trên đống đồ đạc nó mang theo. “Con định dời đi đâu à ?”
“Đến ở với bác nếu bác cho phép” Luis nói. “Bác không phiền chứ ?”
Tôi đáp : “Không phiền toái gì cả. Chúng ta có thể ra ngoài làm thêm việc gì đó”.
“Con cũng nghĩ vậy. Con đã học gần 4 năm đại học và con phải kiếm một chỗ ở, như ở đây vậy, không quá xa chỗ học”. Luis vừa nói, vừa ném túi đồ đạc xuống sàn. “Sau đó con cần có thời gian để sắp xếp tương lai của con, mà có ai biết phải mất bao lâu đâu !”
Tôi nói : “Con có thể ở với bác bao lâu tùy thích, chẳng tốn kém gì cả”.
“Không phải trả tiền ư ? Ồ, bác biết rõ con và gia đình con hơn bất kỳ người nào khác !” Luis nói vừa cởi chiếc sơ mi ngắn tay, thật giống chiếc áo cha nó mặc những năm về trước. Chỉ còn chiếc quần short thể thao trên người, nó như khoe cơ thể cường tráng do tập luyện ở phòng tập nhà trường thường xuyên. Nó giống hệt như một bản sao trẻ trung của cha nó, bao gồm cả sự thô kệch, hàng ria mép nhỏ, và đầy lông đen xoắn trên ngực. Nó giơ tay se se lên đầu vú phải. “Bác thích không ?”, nó hỏi với vẻ mặt tươi cười.
“Ơ…”, tôi gật đầu cười nhưng nét mặt ngây dại, cứ như trong bụng tôi đang có lò lửa rừng rực. “ừ, bác thích lắm”.

HẾT

http://www.truyennguoilon.biz/dong-tinh/nguoi-ban-cam/

No comments: